Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

BUỔI CHIỀU XỨ NGƯỜI. (Thơ Hùng Nguyễn)






      Buổi chiều xứ người.
        
Vài lon bia Mỹ làm sao vật say nổi gã làm thơ lang bạt
Mặc may nỗi nhớ người đánh gục vó ly hương
Chiều đất khách chân mặt trời ương bướng
Biển muôn trùng gió tím tái hoàng hôn
Tôi thở dốc dập dồn chiều ẩn trốn
Sợ bình minh không kịp thấy quê nhà...

Đâu núi ? Đâu sông ? Đâu người hóa đá ?
Đường quan san lẽ bóng dấu ngựa hoang
Sẫy bước lạc bầy bao mùa ly tán
Tôi đến xứ người yến tiệc đoàn viên
Những nụ cười hương sắc xưa,
                 nay đã cằn khô khóe miệng
Những đuôi mắt đa tình xưa,
                   giờ đã hằn dấu chân chim
Đầu bạc chụm vào nhau nhếch môi cười chiều tím
Lốp cốp cụng lon không biết nhớ...nhà ai?

Nhớ xuân biêng biếc bụi mù tung bước đại
Để sương bạc chiều thu nước kiệu cũng liêu xiêu...

Tôi không được say, tôi không dám say :
                                   sợ e mình mềm yếu
Không thể quên một đôi vai trần lúng liếng mắt biệt ly
Không thể quên đôi bờ muôn vạn lý
Muốn quay về e da ngựa bọc thây
Ai đâu hóa đá cho tôi tỉnh dậy
Thì say làm gì cho nỗi nhớ nát tan thêm...


                                 ( HÙNG NGUYỄN)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét